Lina: Tìm kiếm Ý Nghĩa - chapter 2
Chương 2: Hành Trình Bắt Đầu
Màn đêm buông xuống, lạnh lẽo và tĩnh lặng. Lina lặng lẽ đi qua những con đường vắng, đôi mắt cô ánh lên một vẻ buồn bã. Những kỷ niệm về cuộc chiến vừa qua cứ hiện lên trong tâm trí, nhưng giờ đây chúng chỉ là những vệt mờ nhạt. Cô đã chiến đấu vì thế giới, nhưng khi thế giới được cứu, cô lại không thể tìm thấy một mục tiêu mới.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh sao, Lina hướng bước chân mình về phía bắc, đến vùng đất xa xôi nơi mà cô nghe nói có một ngôi đền cổ nằm giữa khu rừng bí ẩn. Ngôi đền được cho là chứa đựng những bí mật cổ xưa về phép thuật và ý nghĩa cuộc sống, thứ mà cô cần lúc này.
Gió thổi qua cánh đồng trống, những cây cỏ cúi mình trước sức mạnh của nó. Lina nhắm mắt lại, để gió cuốn đi những cảm xúc nặng nề trong lòng. Cô không biết mình sẽ tìm thấy gì ở đó, nhưng bản thân cô không còn nơi nào khác để đi.
Hai ngày trôi qua kể từ khi Lina rời khỏi thành phố. Những con đường gồ ghề dẫn cô qua những ngọn đồi và cánh đồng hoang vu. Không có dấu hiệu của sự sống, ngoại trừ tiếng gió rì rào trong không gian tĩnh lặng.
Khi ánh sáng ban ngày dần tắt, cô dừng lại bên một dòng suối nhỏ. Nước trong vắt phản chiếu hình ảnh của bầu trời xanh thẳm phía trên. Lina cúi xuống, vốc một ít nước lên rửa mặt, cảm giác mát lạnh lan tỏa. Cô ngồi xuống một tảng đá lớn gần bờ suối, lặng lẽ ngắm nhìn dòng nước chảy. Sự yên bình của nơi này làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nỗi trống rỗng trong lòng vẫn còn đó.
“Không biết mình đang tìm kiếm điều gì,” cô lẩm bẩm với chính mình. “Ý nghĩa của cuộc sống ư? Mình đã sống quá lâu để còn cảm thấy điều đó quan trọng nữa.”
Đột nhiên, từ phía xa có tiếng động lạ. Lina quay lại, đôi mắt cô sáng lên, cảnh giác. Một bóng dáng nhỏ bé hiện ra từ trong khu rừng rậm, bước đi chậm rãi nhưng đầy sự thận trọng. Đó là một cậu bé, khoảng chừng 10 tuổi, với mái tóc đen bù xù và đôi mắt to tròn, đầy vẻ sợ hãi.
Lina đứng lên, tiến lại gần cậu bé. “Em làm gì ở đây?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.
Cậu bé giật mình khi thấy Lina. “Chị là ai?” cậu hỏi, giọng run rẩy.
“Chị chỉ là một người đang trên đường đi thôi,” cô trả lời. “Em ở đây một mình sao?”
Cậu bé gật đầu. “Cháu bị lạc. Cháu và cha mẹ đi qua đây, nhưng… họ đã mất tích.”
Ánh mắt Lina trở nên nghiêm trọng hơn. “Mất tích? Chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu bé không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, đôi vai run lên. “Chúng cháu bị tấn công. Những con quái vật từ trong rừng đã bắt cha mẹ cháu đi. Cháu chạy thoát, nhưng giờ cháu không biết phải làm sao.”
Sự đồng cảm bất ngờ tràn qua lòng Lina. Dù đã trải qua hàng thế kỷ sống trong cô độc, cô vẫn không thể làm ngơ trước nỗi đau của người khác. “Chúng ta nên tìm cách giúp đỡ,” cô nói, bước lại gần cậu bé.
“Chị sẽ giúp cháu thật sao?” cậu bé hỏi, ánh mắt hy vọng lóe lên.
Lina gật đầu. “Chị sẽ giúp em tìm lại cha mẹ. Hãy dẫn chị đến nơi em đã thấy họ lần cuối.”
Họ đi sâu vào khu rừng âm u, ánh sáng mặt trời dần bị những tán cây dày đặc che phủ. Không khí trở nên lạnh hơn, và tiếng gió thổi qua những cành cây khô nghe như những lời thì thầm của bóng tối. Lina không sợ hãi, nhưng cô cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập từ sâu trong rừng.
“Chúng ta sắp đến rồi,” cậu bé nói nhỏ, giọng nói đầy sự lo lắng.
Họ tiếp tục bước đi cho đến khi dừng lại trước một khu vực hoang tàn, với dấu vết của một cuộc tấn công khốc liệt. Cây cối bị gãy đổ, đất đai bị xới tung, và vết máu còn sót lại trên những tảng đá lớn.
“Đây là nơi cha mẹ cháu bị bắt,” cậu bé thì thầm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào những vết tích còn lại.
Lina quỳ xuống, xem xét dấu vết. Cô phát hiện ra những dấu chân lớn, không phải của con người, dẫn vào sâu trong rừng. “Những sinh vật này là gì?” cô tự hỏi, đôi mắt sắc bén của cô theo dõi từng chi tiết.
“Chúng rất to lớn và hung dữ,” cậu bé trả lời. “Cháu chỉ kịp nhìn thoáng qua chúng trước khi bỏ chạy. Cháu sợ lắm.”
Lina đứng dậy, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta phải theo dấu chân này. Nếu cha mẹ em còn sống, chị sẽ giúp họ.”
Cậu bé gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Lina dẫn đầu, và họ tiếp tục hành trình vào sâu trong khu rừng đen tối.
Càng đi sâu, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Tiếng gió rì rào biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ. Đôi khi, Lina cảm thấy như có ánh mắt vô hình đang dõi theo họ từ trong bóng tối, nhưng mỗi khi cô quay lại, chẳng có gì ngoài những thân cây cũ kỹ và những tán lá rậm rạp.
“Chị có nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy họ không?” cậu bé hỏi, giọng lo lắng.
“Chị không hứa gì,” Lina trả lời, nhưng giọng nói của cô đầy kiên định. “Nhưng chúng ta sẽ không bỏ cuộc.”
Họ đi thêm một đoạn dài nữa trước khi Lina đột ngột dừng lại. Phía trước họ là một hang động lớn, miệng hang tối đen như mực. Dấu chân dẫn thẳng vào trong đó.
“Có vẻ như chúng ta đã tìm được nơi trú ẩn của bọn chúng,” cô nói, mắt nhìn chăm chăm vào miệng hang.
Cậu bé run rẩy. “Cháu không muốn vào đó…”
Lina đặt tay lên vai cậu bé, ánh mắt cô dịu dàng hơn. “Em đừng lo. Chị sẽ bảo vệ em.”
Cô nắm chặt cây trượng phép thuật trong tay. Ánh sáng xanh lục nhạt phát ra từ đầu trượng, chiếu sáng con đường phía trước. “Hãy đi nào. Chúng ta không có thời gian.”
Bước vào trong hang, không khí trở nên lạnh hơn, và âm thanh vang vọng khắp nơi. Những giọt nước nhỏ xuống từ trần hang, tạo ra những tiếng vang nhỏ trong không gian tĩnh lặng. Cậu bé nắm chặt tay Lina, đôi mắt cậu không giấu nổi sự sợ hãi.
Họ đi sâu vào trong lòng đất, ánh sáng từ cây trượng của Lina chiếu rọi xung quanh. Càng vào sâu, Lina càng cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó. Một thứ tà khí mạnh mẽ khiến cô phải cảnh giác hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một tiếng gầm lớn vang lên, làm rung chuyển cả mặt đất. Những con mắt đỏ rực xuất hiện trong bóng tối, và từ đó, những sinh vật to lớn bước ra. Chúng là những con quái vật với bộ da sần sùi, răng nanh dài nhọn hoắt và móng vuốt sắc bén.
“Ở lại đây,” Lina nói với cậu bé, đẩy cậu ra phía sau mình. “Chị sẽ lo bọn chúng.”
Cô giơ cao cây trượng, và một luồng sáng mạnh mẽ bắn ra, chiếu thẳng vào lũ quái vật. Một cơn gió lốc dữ dội được tạo ra từ phép thuật của cô, quét qua chúng, làm chúng chao đảo. Nhưng bọn quái vật không dễ dàng bị khuất phục. Chúng gầm rú và lao tới như những cơn cuồng phong, với móng vuốt sắc nhọn chuẩn bị cào xé cô.
Lina lùi lại một bước, rồi tung ra một đợt phép thuật khác. Ánh sáng từ cây trượng của cô nổ tung, đánh trúng lũ quái vật, làm chúng choáng váng. Những tiếng gào thét vang vọng khắp hang động, nhưng rồi chúng cũng gục ngã, một đám bụi lấp lánh bao phủ lấy cơ thể chúng.
Sau trận chiến, Lina thở dốc, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc bén. “Em ổn chứ?” cô hỏi, quay lại nhìn cậu bé.
Cậu gật đầu, mắt vẫn mở to vì sợ hãi. “Chị thật mạnh mẽ.”
Lina mỉm cười mệt mỏi. “Chúng ta vẫn chưa xong việc. Hãy tiếp tục.”
Họ đi sâu hơn vào hang động, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, được thắp sáng bởi những ngọn đuốc mờ nhạt. Trong căn phòng đó, cha mẹ của cậu bé bị giam cầm, quấn chặt trong những sợi dây xích ma thuật.
“Cha mẹ cháu!” cậu bé hét lên, chạy về phía họ.
Lina vội vàng phá giải những xiềng xích. Cha mẹ cậu bé đã kiệt sức, nhưng vẫn còn sống. Họ cảm ơn Lina trong nước mắt, không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn.
“Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi lũ quái vật khác xuất hiện,” Lina nói, dẫn họ ra khỏi hang động.
Khi họ bước ra khỏi rừng, ánh sáng ban mai đã chiếu rọi trên bầu trời, mang theo hy vọng mới.
“Chị cảm ơn chị rất nhiều,” cậu bé nói, đôi mắt đầy cảm kích.
Lina nhìn cậu, trong lòng nhẹ nhõm. “Không cần cảm ơn. Chị chỉ làm điều cần phải làm thôi.”
Hành trình của cô vẫn còn dài, nhưng ít nhất, cô đã tìm thấy một mục tiêu mới: giúp đỡ những người cần cô, và trên con đường đó, có lẽ cô cũng sẽ tìm thấy ý nghĩa của chính cuộc sống của mình.
(Chương 2 kết thúc)